Trang

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Ghi lại Về các tướng đầu tiên của nước Việt Nam dân chủ cộng hoà.

Võ công truyền quốc sử
Văn đức quán nhân tâm
(câu đối ca ngợi tướng Giáp)

Ngọn đồi ở khu ATK Định Hoá.

Đồi Pụ Đồn, bản Nà Lọm, xã Phú Đình, huyện Định Hoá, tỉnh Thái Nguyên.
Dân chỉ gọi là đồi Phong tướng.
Tại đồi Pụ Đồn, Hồ Chủ tịch đã công bố sắc lệnh phong Đại tướng cho đồng chí Võ Nguyên Giáp ngày 28/5/1948.
Cùng ngày này, Hồ Chủ tịch cũng công bố phong hàm Trung tướng cho đồng chí Nguyễn Bình.
Phong quân hàm Thiếu tướng cho các đồng chí: Trần Tử Bình, Văn Tiến Dũng, Lê Thiết Hùng, Lê Hiến Mai, Trần Đại Nghĩa, Hoàng Sâm, Nguyễn Sơn, Chu Văn Tấn.


Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Trò hề của kẻ cơ hội.

Lợi dụng cơ hội không phải điều xấu xa, nhưng người đời thường nói với thái độ bỉ báng những kẻ cơ hội, bởi chúng bất chấp thủ đoạn, bất chấp đạo lý, bất chấp quyền lợi của mọi người để thu lợi về cho một mình chúng.
Lại lấy ví dụ về chị Bích H ngày xưa. Cứ đến kỳ đánh giá công chức viên chức hàng năm, bao giờ chị cũng nhận mình là hoàn thành xuất sắc công tác, báo cáo gửi lên cấp trên chị luôn nhận đã lãnh đạo cơ quan ngày một phát triển, năm sau vượt năm trước. Lúc đó thì chị cũng không nói gì đến chuyện tư tưởng chung của cả cơ quan, những người nào không chịu nổi phong cách lãnh đạo của chị mà chuyển đi thì được xem là vấn đề cá nhân.
Đùng một cái, chị bị công an thẩm vấn về những sai phạm tài chính, chị nghĩ ngay là do những "kẻ thù", trong cơ quan chị có rất nhiều kẻ thù. Chị không tự nhận tội lỗi do mình gây ra, chỉ oán hận vì sao mình bị lộ. Cái lộ của chị to đễn nỗi mọi quan hệ không che chắn nổi, đến nỗi chị mất chức. Thế là đã đắm đò thì giặt mẹt luôn thể. Chị quay lưỡi lại, chê là từ ngày cơ quan thành lập đến nay, chỉ có năm đầu tiên là ổn, còn hai năm sau đó vấn đề tổ chức rất bấp bênh, tư tưởng rất rối loạn, tài chính có nhiều vấn đề. Thế hoá ra là chị lại tự bôi tro trát trấu vào mặt mình, tự phủ định chính mình. Vì tất cả các năm đó đều do một mình chị lãnh đạo và tự chị đánh giá. Chỉ để vơ lấy lẽ phải và lợi ích của mình, chị đã đang tâm bêu xấu cả một tập thể mà chính chị trước kia đã cho rằng tốt, giỏi.

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Lễ công bố quyết định quy định chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn và cơ cấu tổ chức của Trung tâm Đào tạo, Bồi dưỡng

Ngày 30 tháng 8 năm 2013, lúc 14 giờ, Tổng cục Dân số Kế hoạch hoá gia đình tổ chức lễ công bố Quyết định quy định chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn và cơ cấu tổ chức của Trung tâm Đào tạo, Bồi dưỡng, đồng thời bổ nhiệm ban lãnh đạo Trung tâm.
Tại Hội trường tầng 5, dưới sự chủ trì của Tổng cục trưởng Dương Quốc Trọng, sự có mặt có các lãnh đạo Thanh tra Bộ, Vụ Pháp chế Bộ Y tế, Vụ Tổ chức Cán bộ Bộ Y tế, Văn phòng Đảng uỷ Bộ Y tế, các lãnh đạo đơn vị thuộc Tổng cục và toàn thể cán bộ, nhân viên Trung tâm Đào tạo cũ.
Người điều hành lễ công bố là Vụ trưởng Vụ Tổ chức Cán bộ Lương Thế Khanh. Trong lời dạo đầu, anh Khanh có nhắc đến cả lời mời bà Hoàng Thị Bích Hường, nguyên giám đốc, tham dự lễ công bố này.
Trung tâm Đào tạo sẽ có Giám đốc mới là ông Nguyễn Văn Tân, Phó Tổng cục trưởng kiêm nhiệm Giám đốc, hai phó Giám đốc là Nguyễn Cao Trường và Đỗ Thị Hồng, Phụ trách kế toán là Nguyễn Thị Tuấn Anh. Trung tâm có 3 phòng chức năng : Hành chính, Đào tạo, Nghiệp vụ.
Sau đây là bài phát biểu giao nhiệm vụ của Tổng cục trưởng Dương Quốc Trọng:

"Sau khi nhận được Quyết định điều động các cán bộ do Vụ trưởng Phạm Văn Tác thừa uỷ quyền Bộ trưởng Bộ Y tế ký, Tổng cục đã nhanh chóng làm việc để có quyết định quy định chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn và cơ cấu tổ chức của Trung tâm Đào tạo. Dù thời gian từ khi nhận được quyết định của Bộ đến khi ra quyết định của Tổng cục rất ngắn, chỉ có hai ngày, nhưng hoàn toàn không phải Tổng cục làm việc vội vàng, làm cho xong chuyện mà đã có sự cân nhắc rất cẩn thận. Lẽ ra lễ công bố này đã được hoàn thành từ 10 tháng Năm, và mọi việc để chuẩn bị cho ra quyết định này còn được hoàn thiện từ trước đó. Nhưng đến thời điểm 10 tháng Năm, Bộ Y tế vẫn chưa xong công tác bàn giao cán bộ Trung tâm về Tổng cục. Vì vậy quyết định của Tổng cục phải để lại đến thời điểm này. Quyết định này, Tổng cục chỉ bị động về hai vị trí lãnh đạo. Nếu công bố vào thời điểm tháng 5 thì quyết định sẽ không giống như bây giờ. Do một số vướng mắc, nên Tổng cục phải có sự thay đổi điều động kiêm nhiệm một đồng chí lãnh đạo Tổng cục về kiêm Giám đốc Trung tâm.
Ban giám đốc mới sẽ phải lưu ý giải quyết các công việc đào tạo còn dang dở của Trung tâm, tuyệt đối không để các học viên bị ảnh hưởng. Ban Giám đốc mới phải chịu trách nhiệm về Trung tâm này, kể từ 14 giờ ngày hôm nay trở đi, còn trước đó là trách nhiệm của ban giám đốc cũ, những thành tích gì của ban giám đốc cũ thì ban giám đốc mới không được nhận là của mình. Còn từ giờ trở đi, Ban giám đốc mới phải lo cho cán bộ, công nhân viên, mà việc quan trọng nhất là vấn đề đời sống, Tổng cục đã cử ra một ông chủ tài khoản và kế toán, là để lo cho vấn đề gấp nhất là lương cho anh chị em, mà như vậy là còn cả vấn đề con dấu, mở tài khoản. Con dấu của Trung tâm cũ, lẽ ra phải bàn giao từ 0 giờ ngày 10 tháng năm, nhưng khi đó Trung tâm không được bàn giao cho tôi nên tôi không chịu trách nhiệm. Nay Trung tâm được bàn giao cho tôi, tôi yêu cầu ngay trong chiều nay phải bàn giao con dấu cho Vụ Pháp chế Thanh tra của Tổng cục."

Sự kiện đáng chú ý cuối cùng của cơ quan cũ.

Chiều Thứ Hai, 26 tháng 8 năm 2013, khoảng 3g30 chiều, tôi đang uống nước trà bên phòng Khoa học và Hợp tác quốc tế (KHHTQT) thì có tiếng gõ cửa. Qua lớp cửa kính mờ mờ, một bóng người đội mũ kê-pi đứng đó. Tôi ra mở cửa, một người cảnh sát mặc đồng phục hỏi tôi phòng chị Hường. Không đeo kính nên tôi không nhìn thấy rõ bảng tên của người cảnh sát này, vả lại không phải việc của mình, tôi chỉ ngay vào phòng đối diện. Lúc đấy mới thấy sau lưng người này còn 4 người mặc thường phục, da dẻ đen nhẻm. Người mặc đồng phục gõ cửa phòng chị Hường, tôi vẫn lần chần ở cửa để xem có chuyện gì, thói tò mò đúng là không cưỡng được. Chị Hường đích thân mở cửa, vừa thấy người cảnh sát, mặt chị biến sắc trắng bệch ra.
Người cảnh sát cùng 4 người thường phục vừa bước vào phòng giới thiệu:
- Tôi là cảnh sát phường Văn Miếu, ..
Đến đây thì cửa phòng đóng luôn lại, còn tôi cũng hơi ngần ngại và tiếc rẻ quay trở lại phòng KHHTQT. Giờ thì cả mấy người trong phòng: chị Liên, Thoa và tôi đều vểnh hết cả tai lên nghe một cách vô ích ngóng cuộc đối thoại ở bên kia vừa thì thầm đoán già đoán non. Chỉ tiếng gọi liên tiếp của chị Hường, nào là Mai, nào là Lan Anh lấy nước, pha nước chè, tiếng chân bước vội vàng, còn chuyện gì thì vẫn chả được một tia sáng nào thêm. Chừng vài phút sau, anh Sơn cũng sang uống nước, thế là mấy người trong phòng tranh nhau thì thào, miêu tả, và lại thêm một anh tò mò trợn mắt, vểnh tai ... nghe trộm qua hai lớp cửa. Chỉ chốc lát, thấy cửa phòng chị Hường lại mở ra rồi có tiếng đàn ông nói gì đó về quận Đống Đa sau đó tiếng chị Hường liên tiếp gọi :
 - Tám ơi, Tám ơi.
Không nghe tiếng anh Tám trả lời, chị Hường đành dặn ai đó:
 - Khi về khoá cửa tắt đèn cho cô nhé,
Rồi tiếng cửa đóng sập lại, và mọi người đi cả. Bốn người trong phòng KHHTQT ngớ người nhìn nhau, chả biết nói gì. Cảm giác của tôi khi nhớ lại lúc đó như một cuốn phim câm lướt qua trước mắt, thực không nhớ là ai nói gì. Lò dò đi ra, mà lại cũng không nghĩ ra là nên chạy xuống theo đoàn người đi đứng thế nào. Sau rồi, Liên xuống phòng bảo vệ Tổng cục một hồi lâu lên kể một cách ... trinh thám:
- Kim Anh nó bảo với tớ là bao nhiêu người đến đưa chị Hường đi rồi.
Sau một hồi bàn ra tán vào, cuối cùng Liên nói chắc là công an của quận Đống Đa thì có thể tìm hiểu xem thế nào. Mọi người còn bàn đến việc xem hôm sau có về quê Liên không hay là ở lại xem có chuyện gì. Liên thì đã quyết định hôm sau vẫn về quê vì đó là giỗ mẹ chồng, vả lại đã thuê xe và mọi việc đã lên kế hoạch rồi. Nói thêm là từ 10 tháng Năm, chúng tôi không có việc gì làm, chỉ ngồi chờ đợi công tác tổ chức sắp xếp lại. Vì vậy ngồi rỗi sinh buồn, lâu lâu lại rủ nhau đi đâu đó chơi cho khuây khoả, vả lại cũng chẳng còn tổ chức nào kiểm soát cụ thể, nên hễ có dịp là lại kéo nhau đi chơi. Bản thân tôi thì vừa biết lái xe nên rất thích giành tay lái của anh Sơn, cho dù các bạn đồng hành cũng hơi hồi hộp, tôi biết đấy. Vì vậy từ đầu tháng Tám, chị Liên đã bảo là cuối tháng mời mọi người cùng về quê, ngay gần nhà thờ đá Phát Diệm, để chơi. Hẹn hò mãi, hoãn rồi lại hẹn, cuối cùng chốt hẹn là đúng ngày giỗ mẹ chồng chị ấy thì mọi người cùng về. Rút cuộc thì sáng sơm 27 tháng Tám, 5 anh em cùng lên đường về Kim Sơn, Ninh Bình. Nhà chị Liên đã đi từ sáng sớm, còn Sơn, Cương, Quang, Trâm, Ngọc (em gái Trầm, cũng là người quen của nhà chị Liên) đi xe anh Sơn cùng đi từ 6 rưỡi.
Xe chạy theo đường cao tốc Cầu Giẽ - Ninh Bình, lần đầu tiên đi đường này thật sảng khoái, mỗi tội phải trả phí đường 70 nghìn. Vì chuyện phí đường này mà mọi người được một cuộc pha trò rôm rả. Chẳng là Trâm đã đi đường này nhiều lần, nhưng cô nàng chả nhớ rõ ràng chỗ rẽ trước khi đến trạm thu phí Đại Xuyên, chỉ khi đi qua trạm mới buông một câu: "Thế là anh đã mất 70 nghìn" làm mọi người được một đề tài mà chém gió, cười đau cả bụng.
Mà cái cô Trâm này, đi đường êm ái quá, nên lần nào cũng ngủ khì trên xe, chả bao giờ nhớ đường về quê. Lần này cũng thế, qua cầu Non Nước rồi thì Trâm chả biết nên đi đường nào về Kim Sơn nên phải dừng lại hỏi.
Về đến nhà chị Liên, việc đầu tiên mọi người quan tâm là hỏi xem đã biết được chuyện gì. Thế mới thấy sự kiện nào liên quan đến công an là rất thu hút. Chị Liên nhờ người quen, biết rằng chuyện này liên quan đến một tài liệu mà Trung tâm đứng ra in ấn. Do in chưa có giấy phép nên khi công an đi kiểm tra nhà in, họ đã phát hiện ra vấn đề.
Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa. Những người có mối quan hệ nào đều ra sức nghe ngóng, đặc biệt là chị Liên, vì tài liệu kia lúc đầu được giám đốc Trung tâm giao biên soạn. Theo kế hoạch, tài liệu này, tên là Cẩm nang công tác xã hội trong lĩnh vực y tế, được biên soạn từ tháng 7/2012. Nhưng do việc cấp kinh phí, đến tháng 12 mới giao kinh phí nên chị Liên không hoàn thành được. Chính vì việc chậm tiến độ này, chị Liên và phòng KHHTQT bị xếp hạng lao động hạng ba (chỉ hoàn thành nhiệm vụ, theo thang đánh giá cán bộ, viên chức cuối năm). Sang tháng 3 năm 2013, giám đốc Hường giao việc thực hiện biên soạn này cho anh Tám, phần kinh phí in thì có lẽ giao cho chị Thuỷ, vốn là người phụ trách phòng Kế hoạch - Tài chính. Giờ đây nghe nói sự vụ liên quan đến tài liệu đã từng được giao cho mình, chị Liên càng quan tâm hơn. Thậm chí, mức độ còn liên quan hơn, khi ngày thứ Tư 28/8/2013, Trâm cũng phải lên cơ quan công an quận Đống Đa để giải trình gần hết một ngày làm việc. Thấy sự việc đến mức này, thậm chí chị Liên còn chuẩn bị các chứng từ để nếu cần cung cấp cho cơ quan điều tra. Tuy nhiên đến hết thứ Năm, 29/8/2013, không thấy việc gì liên quan tới chị Liên, trong khi hầu ngày nào cũng thấy chị Hường, Thuỷ và anh Tám tất bật đi lại, họ đi làm sớm hơn hẳn so với thời gian trước đó và về muộn hơn rất nhiều.
Tối 29/8/2013, một cán bộ cũ của Trung tâm, nay đã nghỉ hưu cũng gọi điện tới hỏi thăm, câu đầu tiên anh ấy hỏi là "Cậu có liên quan gì không" làm tôi có cảm giác vui buồn lẫn lộn. Vui vì mình không liên quan gì, buồn vì thậm chí chuyện xảy ra trong cơ quan mình mà mình cũng chỉ biết bằng với người đã rời khỏi. Thế mới thấy sức mạnh của lời đồn đại lan nhanh thật.
Đến giờ này, 31/8/2013, chưa thấy có gì đặc biệt hơn, ngoài việc khi cơ quan bộ y tế điều động các cán bộ cũ của Trung tâm Đào tạo về Tổng cục Dân số Kế hoạch hoá gia đình thì chị Hường không có tên trong danh sách điều động, dù trước đó Ban cán sự đảng Bộ Y tế đã có kết luận về việc điều động chị Hường về và giao Tổng cục trưởng bổ nhiệm làm Giám đốc Trung tâm đào tạo của Tổng cục. Thêm nữa, khi bổ nhiệm ban lãnh đạo Trung tâm Đào tạo của Tổng cục, có hai vị trí được bổ nhiệm một cách bị động là Giám đốc và Phụ trách kế toán.
Thiết tưởng đó cũng là một cách kết luận khá rõ ràng rồi.

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Cuộc chiến truyền thông

Ít lâu nay, khái niệm truyền thông đã thêm trạng từ "lề trái" và "lề phải" để chỉ hai dòng truyền thông cùng tồn tại trong lòng xã hội Việt Nam. Trong khi truyền thông "lề phải" dùng để chỉ các cơ quan truyền thông chính thống, chính thức, do các tổ chức Đảng trực tiếp hoặc gián tiếp chỉ đạo, thì truyền thông "lề trái" gồm các cá nhân hoặc những tổ chức (cả trong và người nước) và (cái này mới là đặc trưng) thường sử dụng để truyền đạt các thông tin không theo kiểm soát của tổ chức Đảng.
Chữ "lề trái" - "lề phải" còn chứa đựng bản chất đối nghịch nhau của hai dòng truyền thông này, mà thực tế đang diễn ra cuộc chiến giữa hai luồng tư tưởng : Cộng sản và Phi cộng sản. Sở dĩ gọi là Phi cộng sản vì trong dòng chảy này có những ý kiến chống cộng và cả những ý kiến không chống lại hệ tư tưởng cộng sản mà chỉ chống những chủ trương cụ thể. Cho dù

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Khi người lương thiện trở thành người hèn.

Sáng nay (15/8/2013), tự nhiên đọc loạt bài về những vụ bắt trộm trên đường mà người tham gia bắt trộm lại trở thành kẻ bị tình nghi mà thấy cám cảnh. Một người lái xe thấy 2 tên cướp giật đã liều mình xông ra bắt chúng, trong quá trình vật lộn thì không ai lao vào giúp, chỉ đến khi chúng bị người lái xe khống chế thì mấy người xung quanh mới xông đến đánh hôi làm tên cướp bị trọng thương. Khổ thân anh lái xe kia, bị công an đưa về đồn lấy lời khai mất hai tiếng, bị doạ sẽ làm việc tiếp nếu tên cướp có mệnh hệ nào, cuối cùng lại bị sếp phê là dở hơi.
Không chỉ thái độ đối với cướp giật, người dân còn rất bàng quan với hiện tượng móc túi trên xe bus. Họ đều có thái độ ấy vì sự thờ ơ của xã hội, sự vô cảm của chính quyền.

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Buôn người

Một thuở, chị Bích H. xoay xỏa đưa Bích T và Bích L cùng đi Thái Lan, tiếng là study tour nhưng chủ yếu là đi chơi thôi. Nguyên là Bích T luyện tiếng Anh bồi bằng cách chat với các anh Thái, Mã, Phi, thế nào mà làm một anh Thái Lan mê mệt, còn đòi gửi vé để Bích T đi du lịch. Sẵn cái bình phong, cả 3 Bích kéo sang Thái Lan du lịch cho mở mang. Sang đến nơi, anh Thái kia đưa đón nhiệt tình, mời cơm, mời nước đàng hoàng, sau đó mời các chị Bích H, Bích L về khách sạn nghỉ cho đỡ mệt, còn mình thì đưa Bích T đi "tham quan" tiếp, đến 4 giờ sáng mới về. Tằng tằng như thế cũng phải vài lần mà họ vẫn quyến luyến nhau, đến nỗi ngày ra sân bay quay về nước mà Bích T vẫn còn lơ mơ như say, áo trễ làm chị Bích L phải ngứa mắt (mà cái chị Bích L này hay ngứa mắt quá chừng), nói với chị Bích H "Chị nhắc cái T một tiếng, ai lại mặc thế kia". Chị Bích H xuê xoa, "Kệ nó em ạ, có thế mình mới được mời cơm" (Lời chú thích của tác giả: Nguyên văn thì tôi không viết chính xác được, vì không chứng kiến, chỉ nghe kể lại).

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

Diễn kịch với chính mình.

Xem phần 1 Lịch sử một cơ sở đào tạo chết yểu
Xem phần 2 Những mảnh ghép của một khuôn mặt
Xem phần 3 Bộ mặt hoàn chỉnh

Tự mình giẫm vào chân mình

Từ tháng 6 năm 2012, Bộ đã có ý định sát nhập Cơ sở X vào Tổng cục Y, Thứ trưởng phụ trách triệu tập lãnh đạo cả hai đơn vị lên để làm công tác tư tưởng. Thế là chị Bích H kéo các cán bộ cấp phòng lên cùng, chưa nghe gì, chị đã lăng-xê cơ sở do mình cầm đầu lên tận mây xanh, nào là đã hoàn thành kế hoạch 200%, nào là đội ngũ cán bộ đông đảo, "tinh nhuệ" (từ riêng của chị), nào là có bằng cấp cao, một tiến sĩ (tức là chính chị Bích H), 7 thạc sĩ. Con số thạc sĩ này là chị nhập nhèm cả 2 vị thạc sĩ đã bỏ cơ sở X ra đi và mấy cán bộ còn đang học và sắp đi học thạc sĩ nữa mới đủ.
Bài phát biểu làm cho ngay cả đá cũng phải đỏ mặt mà chị nói tỉnh bơ, tin tưởng hoàn toàn. Chị nói hăng quá đến nỗi thứ trưởng phải ngán ngẩm mà rằng "thôi thì việc sát nhập này để Bộ quyết định". Câu này được chị Bích H và Bích T hiểu ngay theo nghĩa thế là không có sát nhập nữa, hai chị thở phào, xoa tay vỗ ngực "may quá, thoát rồi (???)"
Thế rồi biết bao văn bản qua lại, lãnh đạo Tổng cục Y bao lần có lời mời chị sang để bàn, chị lơ đi, thậm chí có lần lãnh đạo Tổng cục Y nhìn thấy chị trong phòng, gọi điện mời chị sang, chị Bích H cũng không thèm nhấc máy.
Đùng một cái, có vụ kiểm điểm đảng viên theo nghị quyết TW4. Trước mặt cả đại diện Đảng uỷ cấp trên, chị dõng dạc tự kiểm điểm mình có những ưu điểm : làm việc đặt tình lên trên hết, hết sức đoàn kết anh chị em trong cơ quan nên cơ quan đạt sự đồng thuận tối đa, tận tuỵ với công việc, lãnh đạo cơ quan hoàn thành tốt nhiệm vụ, nâng cao mức sống của cán bộ công nhân viên, hiện nay mỗi người đã được trợ cấp 500 nghìn/người/tháng (đến đây thì đồng chí đại diện Đảng uỷ cấp trên thốt lên "thế thì cũng căng đấy nhỉ"). Mô tip của kiểm điểm là sau khi nói ưu thì phải nói khuyết, chị nhẹ nhàng nói về những điểm chưa đạt được của mình : do chị làm việc vì tình cảm là chính nên chị chưa nghiêm khắc với những cán bộ có thiếu sót, một số người còn làm việc chưa hết mình, một số lại không đoàn kết nội bộ... Nói tóm lại là cứ chị có ưu điểm ở lĩnh vực nào thì chị có khuyết điểm đúng lĩnh vực đó, mà ưu và khuyết thì cứ mâu thuẫn nhau chan chát.
Thế rồi kỳ bình chọn cuối năm, chị Bích H lập hội đồng chấm cho một nửa số bộ phận không hoàn thành nhiệm vụ, nếu thế thì con số hoàn thành 200% ở trên ở đâu ra? Chị lúc này kín tiếng lắm.

Kiên quyết chống lợi ích nhóm! Kiên quyết! Kiên quyết!

Chả là trong nội dung kiểm điểm theo nghị quyết TW4 có phần tự kiểm điểm đảng viên có mục chống lợi ích nhóm. Dĩ nhiên chị Bích H là đảng viên, lại là bí thư chi bộ luôn nên khi nào lại nhận mình có hoạt động vì lợi ích nhóm bao giờ. Nhưng khi "góp ý" với một nhân viên xong, chị tiện thể lại gặp riêng một vài người nữa để cho họ biết ý kiến của mình về nhân viên đó, kết quả là mọi người gặp nhau cứ dần dần có khoảng cách, không còn dám thân cận với con người mà "sếp" đã dặn dò. Điển hình là việc anh Tân S, sau một thời gian chỉ còn một nửa nhân viên cơ sở X còn dám trò chuyện tự nhiên mà thôi. Nhân ngày 20/10, ngày Phụ nữ Việt Nam, cả hai chị Bích H và Bích T đều đi công tác vắng, thế nên dù theo thông lệ thì các cán bộ nữ ở cơ sở X vẫn được lời chúc mừng và một chút quà, nhưng hai vị quan trọng đi vắng cũng làm cho khung cảnh đìu hiu luôn. Anh Tân S thấy vậy bèn tình nguyện bỏ tiền túi ra mời tất cả những người không đi công tác cùng ra ăn trưa, ấy thế mà chỉ những người không trực thuộc chị Bích T (tức là người của hai bộ phận Kế hoạch và bộ phận Đào tạo) "dám" đi dự. Nếu bảo là những người không tham dự là bận thì cũng không phải, vì họ vẫn ở lại văn phòng cả buổi trưa và ăn cơm ở đấy.
Lại nói, như những phần trên đã kể, khi không ưa thì có rất nhiều chuyện. Kể từ khi chị Bích L tách khỏi nhóm ba Bích, mỗi khi phải đi công tác, chỉ một mình chị được chị Bích H phê duyệt cho đi, không có cán bộ nào được theo giúp, lý do là phải tiết kiệm. Vậy là chị Bích H vừa làm giảng viên, vừa làm tổ chức, quản lý cả khoá tập huấn luôn. Nhưng nếu là hoạt động của phòng chị Bích T, thì thế nào cũng có chị Bích H đi cùng (để ???) và vài cán bộ vừa đào tạo vừa kế hoạch đi theo. Như một lần họ post ảnh lên mạng xã hội, số cán bộ này đi theo để đánh máy, cộng điểm, đọc điểm và xếp tài liệu thành từng tập bỏ vào túi nhựa trong (clear bag). Tiện thể, có dịp hai chị Bích H, Bích T thông cảm cho cả đoàn sang Trung Quốc chơi, tới 8 người. Khi bị vặn hỏi, chị Bích H trả lời là cho những cán bộ kia đi để học tập. Nhưng một trong những cán bộ phòng Đào tạo đã để lộ ra rằng khoá ấy chiêu sinh được ít người quá nên phải cho cán bộ trong cơ sở đi để "đỡ trống lớp".
Chính cũng với sự đánh giá con người dựa trên vị trí mà xảy ra chuyện phê duyệt giảng viên rất nực cười. Ban đầu, chị Bích H yêu cầu các cán bộ ở Cơ sở X muốn trở thành giảng viên đều phải nghiên cứu kỹ nội dung mình sẽ đi giảng, soạn giáo án, rồi giảng thử tại cơ sở X để mọi người góp ý rút kinh nghiệm, ngon lành rồi mới được đi giảng thật. Riêng cách đặt vấn đề ấy đã rất sơ sểnh, bởi không đòi hỏi gì người giảng viên có chuyên môn hay kinh nghiệm gì. Thế rồi từ ngày có chủ trương miệng ấy đến nay, chỉ mới thấy anh Tân S, chị Bích L và một chị nữa được tổ chức giảng thử và góp ý tại Cơ sở. Ba người này đều có một điểm chung là đều đã từng giảng dạy, riêng chị Bích L còn được cấp chứng chỉ giảng viên quốc gia. Số còn lại gồm chị Bích H, Bích L và 4 người nữa không bao giờ (tính đến nay) tổ chức giảng thử cho cán bộ trong cơ sở X góp ý đánh giá, mà họ đi giảng thật luôn, giảng cho những người cán bộ ngành đang công tác, có kinh nghiệm thực tiễn. Phần lớn các vị giảng viên chưa bao giờ giảng thử này còn không biết ở địa phương người ta hoạt động thế nào, nhưng vẫn lên giảng tơi tới. Họ giảng thế nào??? Thế này nhé, trước khi họ đi giảng, họ mời một đồng chí cán bộ có kinh nghiệm, được công nhận đi giảng cho họ trước, sau đó, giáo án và file power point được giữ lại, lần sau thì giảng viên của cơ sở X mang đi, chiếu lên bảng và đọc cho học viên nghe.
Thậm chí hai vị giảng viên của Cơ sở X còn chưa tốt nghiệp đại học, vậy mà dám đưa vào vị trí giảng viên.
Chính vì sự tắc trách, trái nguyên tắc thế mà một khoá tập huấn tổ chức ở Lạng Sơn, cơ sở X còn nhầm lẫn cả nội dung tập huấn. Đến nỗi tập huấn một đàng, đến lúc cấp chứng chỉ tập huấn lại một nẻo, thế là khi cán bộ Lạng Sơn đem các giấy tờ đi làm thủ tục thì bị cơ quan có trách nhiệm ách lại. Báo hại chị Bích H và Bích L phải một phen đính chính "Là khoá tập huấn tên có khác nhau nhưng mà nó là một đấy ạ''


Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Những mảnh ghép của một khuôn mặt.

Như trong bài Lịch sử một cơ sở đào tạo chết yểu, phác thảo về chân dung con người đứng đầu Cơ sở X làm cho bạn đọc phải thắc mắc, liệu người viết có cường điệu quá không? Xin thưa ngay, dù các bạn có thấy buồn cười đến mấy thì đây là câu chuyện thực, tuyệt đối không thêm bớt gì. Tính hài hước nằm ngay trong các tình tiết chứ không phải hư cấu. Chẳng qua các bạn không thể hình dung ra nổi một người ở tầm ấy lại có một nền tảng không tương xứng đến vậy, và không thể tưởng rằng trên cõi đời này lại có một người như vậy tồn tại được. Nhưng biết làm sao, cuộc sống vốn muôn màu.

Ăn phải đũa người khác.

Ngày cơ sở X chưa ra đời, tức là khi cả nhóm nhân sự của cơ sở X trong tương lai còn nằm trong Vụ Tổ chức, chị Bích H. đến khốn khổ với bà Vụ trưởng. Chẳng thể giải thích được tại sao trước đây chị Bích H được bà Vụ trưởng nâng đỡ đến mức thân hành đưa chị đến đơn vị mới, đề cử để chị được đề bạt phó Giám đốc, giờ đây lại "soi" chị gay gắt đến vậy. Mà đến lúc viết những dòng này, tôi nghiệm ra rằng, chị Bích H mất lòng phần lớn những người trước đây biết chị.
Ngày ấy, mỗi thứ hai giống như một cực hình với mọi người. Nếu buổi sáng bà Vụ trưởng bận thì cuộc họp giao ban chuyển sang buổi chiều, tuyệt nhiên không bao giờ huỷ. Kỳ thực những người khác trong cơ sở đào tạo chỉ ngồi xem cuộc "tra hỏi" chị Bích H., tuy vậy dẫu sao thì cũng hết sức nặng nề.
Mỗi lần ra về, chị Bích H. lại "chia sẻ"với các nhân viên thuộc quyền, sao mà cái từ "chia sẻ" này lại hay bị lạm dụng thế, nào là cách giao ban hình thức, nào là cung cách cư xử nặng về bới móc của cấp trên. Vả lại, với tư cách một tiến sĩ, cán bộ lãnh đạo, bà Vụ trưởng cũng phải tham gia đào tạo tập huấn trong các khoá do cơ sở tổ chức, thế là mọi hành vi cử chỉ của bà Vụ trưởng đều được chị Bích H đem ra mổ xẻ, phê phán sự non yếu về phong cách giảng, sự tẻ nhạt trong trình bày, nói chung là cái gì chê được là chị chê. Đặc biệt, vì bà Vụ trưởng lại còn là Phó Tổng cục trưởng nên rất nhiều việc phải kiêm, phải đi công tác. Thế là chị Bích H nói với thuộc cấp về sự tham lam của bà Vụ trưởng, về sự "hách' của bà ấy, cớ sao lại phí một vé máy bay chỉ để đi khai giảng hoặc bế giảng một khoá đào tạo tận trong miền Nam, rồi về luôn. Chị Bích H còn dẫn chứng rằng, bà Vụ trưởng mỗi lần đi công tác đều về kêu mệt quá, thế thì cố đi mà làm gì, mà đi thì đừng mệt, chắc chỉ ra vẻ quan trọng đây.
Cứ ngỡ nếu một người có nhận xét như thế, đến khi "cờ đến tay" thì phải biết tránh những vết xe đổ. Nào ngờ, khi Cơ sở X được thành lập, chị Bích H. cố tình ghìm giữ việc kiện toàn nhân sự Trung tâm, không hề cố gắng để tiếp nhận hay đề bạt đề cử một phó giám đốc nào, và cứ "một mình một ngựa" (câu này là tôi trích lại của một lãnh đạo Tổng cục Y). Bất cứ một khoá đào tạo nào chị Bích H cũng phải tự bố trí mình đi dự, chị giải thích với nhân viên là "Chị đi vì vị thế của Trung tâm", câu giải thích mà nhân viên phải lén nói với nhau là khó hiểu. Bởi ban đầu mới làm lãnh đạo, chị còn ăn nói vụng lắm, nên sự có mặt của chị là để cầm cuốn sổ ghi chép từ đầu đến cuối, và chị cũng yêu cầu các nhân viên đi theo phải ghi chép để "về học tập, rút kinh nghiệm". Mọi sự nói năng trong khoảng từ năm 2009 đến đầu năm 2011 đều do chị Bích L lên đăng đàn phát biểu. Chị Bích H chỉ nói chừng vài phút, mà ngay cả vài phút đó cũng rất khó hiểu, thậm chí cuối năm 2009, có một khoá tập huấn ở Thanh Hoá, chị Bích H lấy vị thế lãnh đạo Cơ sở để lên phát biểu, sau khoảng 2-3 phút gì đó, một anh đã nhắn tin vào điện thoại của tôi "Chả hiểu bà này nói gì". Anh này tên là Quang T., vốn là lái xe của cơ sở, nhưng đã tốt nghiệp Sư phạm Văn. nay được đề bạt là phụ trách bộ phận hành chính quản trị. Anh Quang T này rất hay bắt lỗi văn phạm của chị Bích H, tuy nhiên anh không dại gì mà nói với chị.
Và việc "đi công tác" đối với chị Bích H trở nên nhu cầu như phải ăn phải sống vậy. Có điều đặc biệt là đi đâu chị cũng phải kéo đủ hai chị Bích L và Bích T đi theo, như tôi đã viết ở phần trước. Thậm chí có lần, trong cuộc họp lãnh đạo từ cấp phòng trở lên, có người đã phải nêu ý kiến về việc đi lại lãng phí, chị Bích H luôn luôn lắp lại một điệp khúc như cái máy: chị đi vì vị thế của Cơ sở, còn mỗi chị Bích kia đều có nhiệm vụ phải thừa hành theo phân công. Về sau, tức là bộ ba tan vỡ, mới rõ ra là chị đi chỉ để theo dõi hai chị Bích L và Bích T xem các công đoạn tổ chức ra sao, chi tiêu hết bao nhiêu. Nói cho cùng thì chị cũng muốn học hỏi công nghệ tổ chức ra sao, mục tiêu thì tự các bạn suy luận. Chỉ biết là khi đi bộ ba, chị Bích L là cái lưỡi, Bích T là cái túi, còn Bích H thì là người học (sao mà tình cờ lại trùng tên với chức năng thế không biết).
Trong giai đoạn trứng nước của cơ sở, tức là khoảng cuối 2009 đến cuối 2010, chị Bích H luôn cử những nhóm công tác theo mô hình như vậy. Và đặc biệt là chị không bao giờ cử những người có quan hệ thân thiết với nhau cùng đi một chuyến, ít ra cũng phải có một người không ưa những người còn lại đi cùng nhau. Còn nhớ, khi đó, anh HHC và anh Quang T thân nhau, chị đã sai hai người cùng chuẩn bị một khoá tập huấn ở Vũng Tàu, khi mọi sự xong xuôi, chị đổi ý, yêu cầu anh HHC đi cùng ba chị Bích. Về việc này anh Quang T không bằng lòng, và cả chính anh HHC cũng đề nghị để anh Quang T đi, còn anh HHC xin ở lại. Nhưng chị Bích H lấy quyền (và cả giải thích nữa, xin lỗi là người viết không tài nào dẫn nguyên văn lẫn đại ý của lời giải thích của chị vì nó loanh quanh quá) để quyết định anh HHC đi. Trong chuyến đi chị Bích T, cái túi của ba chị Bích mới tâm sự với anh HHC là các chị không yên tâm với anh Quang T. (kiểu này chắc là không yên tâm để hai anh đi cùng nhau thì đúng hơn). Vả lại chị đi xem bói, thầy đã nói là không được tin vào người có diện mạo như vầy, như vầy, về suy ra chỉ mỗi anh Quang T có diện mạo đúng thế.

Cõi âm làm công tác tổ chức

Đã biết là chị Bích H thành kính với cõi âm vô cùng. Đến nỗi mùa nào thức nấy, chị luôn có sản vật để thắp hương trên cái nóc tủ ở phòng tài vụ. Chị bảo là cúng các cụ, chả hiểu là cụ nào? Cán bộ đi công tác xa về, thường có lệ mua một chút quà địa phương về để mời các đồng nghiệp ở nhà, chị đều răn "Các em để lên thắp hương đã", thành ra phòng tài vụ tí tẹo thường xuyên phải mở cửa cho đỡ ngạt khói.
Để nắm vững hoàn cảnh từng người, chị Bích H cũng nhờ thầy "xem". Thầy ở tận Đà Lạt mà xem được nhân sự ở Hà Nội, nói vanh vách, nào là Bích T dùng được, Bích L có bướng nhưng ... trị được, còn cái người mặt có nốt ruồi như vầy như vầy thì không nên tin. Chưa biết chừng thầy nói đúng mà chị lại quên hay sao, mà từ khoảng cuối 2012, chị lại trọng dụng anh Quang T để hất chân chị Bích L. Hậu quả là vấn đề nội bộ Cơ sở X cứ rối beng beng, chia rẽ thành hai phe nhóm, để rồi ngay cả những cán bộ thuộc cấp của hai phe cũng không còn tự nhiên với nhau được nữa.
Một chi tiết nho nhỏ có thể làm mọi người phải bật cười, là dù tín nhiệm cõi âm như thế, nhưng té ra chị cũng chả có những hiểu biết tối thiểu về kiến thức cúng vái, ai đời vào ban thánh mà chị vẫn cứ A Di Đà Phật mới kỳ, khác nào người đến cầu xin lại gọi nhầm tên người cần gặp, cứ thế mà suy ra kiến thức của chị nông cạn đến nhường nào.
Nhân đây, tôi kể một câu chuyện, nhân ngày mất của mẹ một nhà lãnh đạo bộ, chị Bích H huy động toàn bộ cán bộ cấp phòng cùng đi viếng. Trên đường đi, phải qua đền ông Hoàng Mười, tục gọi là đền Củi ở Hà Tĩnh, tất cả kéo nhau vào đền. Chả biết lễ bái trong điện thế nào, khi ra chị vẫy vẫy mấy lá cờ, nói chia mỗi em một lá để vùng lên. Tò mò hỏi, vùng lên là thế nào ạ, chị giải thích, hồi xưa khi còn nằm trong Vụ Tổ chức chị đã vào đây khấn và xin cờ, thế là vẫy cờ khởi nghĩa đấy, vùng lên nên mới có Cơ sở X như ngày nay, giờ chị cũng xin cờ cho các em. Đến đây thì chả biết hiểu lời chị ra sao nữa, chả lẽ chị muốn các em vùng lên lật đổ chị hay sao???!!!

Do thám trong cơ quan???

Vốn tự cho mình là người có tâm, thời gian trước chị Bích H rất hay gọi từng người vào tâm sự riêng, nói là chia sẻ tâm tư nguyện vọng để chị hiểu các em hơn. Chị khuyến khích các em có gì cứ nói ra, chia sẻ đi. Nhưng chốt lại, ai cũng được chị gợi ý là, có nghe thấy dư luận gì thì nhớ nói cho chị. Cách chị diễn tả cái ý dư luận gì khiến người nổi gai ốc, tựa hồ được tuyển dụng vào làm ... điệp viên không bằng.
Có lẽ thời hàn vi, bị Vụ Tổ chức đè nén nên chị cũng hay đi kể lể niềm riêng với khắp nơi, đặc biệt khắc sâu sự bất công của phía bên kia, nên giờ đến lượt chị được cầm cờ, chị rất nhạy cảm với việc cán bộ túm năm tụm ba, dường như họ đều đang nói xấu chị hay sao ấy. Có những lúc, một số cán bộ rỗi việc rủ nhau xuống quán uống nước chè, chị trông thấy, thế là chị gợi ý cho chị Bích L đề nghị các vị kia đừng tụ họp như thế, kẻo người ta trông thấy mất hay. Lẽ ra, với quyền hạn chị nên khiển trách những người bỏ việc đi rong như thế, có lẽ hợp lý hơn. Khổ nỗi thời trước, chị lại cố ý thả lỏng họ để trêu tức Vụ trưởng Vụ Tổ chức rồi, giờ nói lại cũng khó, thành ra chị Bích L lãnh đủ những bực dọc của các vị bị nhắc nhở.

Ngấm ngầm bôi nhọ

Câu cửa miệng của chị Bích H là "từ bi hỉ xả". Còn nhớ lần tranh cãi về việc nên để anh Quang T đi công tác hay không (xem ở trên), anh HHC trong lúc bực dọc đã nói khá cay độc, khiến cho chị Bích L ấm ức suốt mấy ngày, chị Bích H gọi riêng chị Bích L vào và khuyên giải y như một nhà sư thuyết giáo, nào là bỏ qua cho nhẹ lòng và những gì gì ấy.
Nhưng cuối năm 2012, sự xung khắc giữa nhóm Bích H và Bích T với chị Bích L lên cao, chị Bích H không chừa dịp nào, nói vòng vo hoặc nói thẳng để chỉ trích chị Bích L và những người bị xem là ủng hộ chị Bích L. Trước mặt những người, tạm gọi là phe đối lập, chị Bích H vẫn nói rằng chị luôn tạo điều kiện để các em phấn đấu. Nhưng khi nói chuyện với những người mà chị cho là chưa chọn được lập trường, chị nói những người như chị Bích L, anh Tân S  không chắc chắn, làm việc rất tuỳ tiện.
Trong những cuộc họp công khai, chị nhắc nhở "một số người" có biểu hiện "không đúng mực",  rồi chị nhẹ nhàng nói chị biết hết, nhưng chị không muốn sử dụng quyền lực hành chính, mà chỉ muốn dùng tình cảm để tác động cho những người đó thay đổi. Trong gặp gỡ riêng, chị Bích H lại không như thế. Đỉnh cao là việc chị đi gặp gỡ lãnh đạo cơ quan nơi mà con trai một người "đối lập" đang làm việc và nói rằng người con trai khi khi còn thực tập tại Cơ sở X đã bị nghiện ma tuý. May mà vị lãnh đạo kia cũng rất tỉnh táo, không tin hoàn toàn vào lời nói một phía và đã kiểm tra, chắc chắn người con trai kia không bị nghiện.
Lối cư xử hai mặt đó chả mấy chốc mà lộ ra, đến nỗi những người hay bị chỉ trích vắng mặt cũng dần dần biết hết, họ bức xúc đến mức đã phải nói thẳng với chị : Từ nay chị đừng nói nhân nghĩa với tôi nữa, nghe giả dối lắm. Ấy thế mà chị Bích H quả là con người giỏi kiềm chế, vẫn cười tươi.

Quản lý dựa theo bè phái

Chị Bích T được phân công phụ trách bộ phận kế toán sau khi anh Hoàng H. phải ra đi. Ít lâu sau, anh trưởng bộ phận đào tạo cũng bị o ép đến nỗi phải chuyển việc thì chị Bích T lại được bổ nhiệm phụ trách bộ phận đào tạo nốt, công việc mà trước đây trên thực tế chị Bích T đã thao túng hết.
Vì sự phân công tréo giò mà tôi đã kể, để người nọ giám sát người kia nên các bộ phận trong Cơ sở đều tham gia tổ chức đào tạo. Về quy trình, những người đi tổ chức phải lập bản dự toán khối lượng công việc, kinh phí và nhân sự sau đó đưa sang phòng kế toán kiểm định rồi Giám đốc phê duyệt. Nhưng vì chị Bích T là phụ trách cả bộ phận kế toán nên chị vừa dự toán, vừa kiểm định, công đoạn rất nhanh chóng. Các bộ phận khác thì còn phải chờ đợi dài, bị cắt các khoản mà theo  ý chị Bích T là không hợp lệ. Mà khoản không hợp lệ thì cứ thay đổi theo từng cơn cảm xúc của chị Bích T. Mọi người đều đã biết cùng những hoạt động, nếu do bộ phận khác thực hiện thì đều được đặt định mức thấp hơn định mức của bộ phận chị Bích T làm. Hơn nữa, với trí tuệ hữu hạn của mình, lại chăm chỉ đi công tác (về khoản đi công tác thì mọi người đều nhớ là chị Bích T luôn đồng hành với chị Bích H) nên chị Bích T không có đủ thời gian mà đọc kiểm định các công việc của chính mình chứ đừng nói là của các bộ phận khác đưa sang. Rút cục chị phải kiểm định trên đường đi công tác, có thể do máy bay, ô tô rung lắc nên chị quên nhiều thứ mà chị đã làm, quên nhiều thứ mà chị đã nói, và nhất là quên cả những khoản tiền mà chị đã nhận, nên công tác kế toán cực kỳ bê trễ. Bê trễ thế nào mặc lòng, cán bộ trong Cơ sở khiếu nại thì chị Bích H vội nhảy ra bênh vực, nói là chị Bích T bận lắm, phải kiêm cả hai nhiệm vụ, nhiệm vụ nào cũng quan trọng như nhau. Nói nhiều lần như thế đến nỗi, một lần không chịu nổi, chị Bích L bèn đề nghị để mình làm thay một trong hai vị trí của Bích T, thế là từ ấy chị Bích H tịt hẳn, không bao giờ nhắc lại chuyện bận bịu gì nữa. Nhưng sự bê trễ thì vẫn tiếp tục.
Tưởng cũng nên điểm qua vài chuyện về bộ phận kế toán. Vốn chị Bích T không phải người có nghiệp vụ kế toán, vì được phong làm phụ trách nên chị cũng ngang nhiên ký tên là kế toán trưởng,, cho đến khi việc vỡ lở, cán bộ trong cơ sở phản đối thì chị mới thôi. Một kế toán là Lan A, mới học hết cao đẳng kế toán, nhờ là cháu chị Bích T nên được Giám đốc Bích H tin cậy giao cho quản lý mảng kế toán quản lý thu chi và tổng hợp nguồn dịch vụ (nguồn thu lớn nhất của Cơ sở X). Cô kế toán Lan A này nghiệp vụ kém nên thường xuyên bị cán bộ các phòng kêu ca, bản thân cô ta cũng không mấy khi phản ứng được ngay với những tình huống nghiệp vụ, phải lần sau mới trả lời được, về sau có người phát hiện ra, cô ta nhờ một kế toán khác trong phòng giải thích hộ, rồi cô ta làm cái loa phát thanh lại những giải thích kia. Mọi người có thắc mắc gì khi đọc đến đây không? Có ai đặt câu hỏi là Cơ sở X có lắm việc đến nỗi phải có tới 3 kế toán? Xin thưa không phải 3, mà là 5 kế toán cơ. Năm (5) kế toán viên cho một cơ sở chỉ có 30 nhân sự, và luồng tài chính chỉ tối đa là 7 tỷ/năm. Một sự thật ngỡ ngàng. Bởi đơn vị hàng xóm có tới 180 nhân sự và 300 tỷ/năm chỉ cần có 3 kế toán.
(còn tiếp)

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Lịch sử một cơ sở đào tạo chết yểu.

Trong đoạn lịch sử 3 năm của một cơ sở đào tạo cấp bộ, cuộc đời ngắn ngủi của nó diễn ra ngay trước mắt nên tôi muốn viết lại để suy ngẫm. Cho dù có thể nói trắng tên tuổi của từng người trong cơ sở này, nhưng tôi không muốn quá cụ thể từng danh tính, biết đâu đọc xong bài người ta lại thay đổi thì sao, nghĩ thế tôi viết tắt tên của các nhân vật. Dù sao, nếu mỗi chúng ta đọc thấy trong các nhân vật đó hình bóng của mình thì cũng nên giật mình để tu tỉnh.


Những quyết định hành chính mang tính ... huyền bí.

Thông thường chúng ta nghĩ rằng việc đánh số các quyết định hành chính là một việc rất đơn giản, mỗi văn bản có số hiệu kèm ngày ban hành để dễ bề tra cứu về sau. Nhưng đằng sau mỗi con số lại chứa đựng hàm ý rất ... trời ơi. Cơ sở đào tạo X (từ nay ta cứ gọi tắt cơ sở đào tạo như vậy, nghe cho nó thời trang) được thành lập từ ngày 13/11/2009, nhưng ngày ghi trên giấy tờ lại được "đôn" lên trước một ngày (tức là theo "khai sinh" là 12/11/2009). Tại sao? Tại người đứng đầu cơ sở đi "xem" thì thầy phán bảo phải lấy ngày đó mới hợp tuổi, mới vững chân chắc ghế.

Chân dung người đứng đầu.

Người đứng đầu, từ nay gọi là chị Bích H., rất thành kính với cõi âm, tín nhiệm một bà thầy ở tận Đà Lạt, mọi hoạt động công hoặc tư đều gọi điện nhờ thầy chỉ bảo và răm rắp làm theo, dẫu có Bộ trưởng bảo chưa chắc đã được chị nghe như vậy.
Vốn chị Bích H. xuất thân trong gia đình trí thức, cha chị làm bác sĩ, họ hàng rất nhiều người làm bác sĩ, nên thời trẻ chị cũng có ý định vào học trường Y đấy. Tuy nhiên, như có lần chị tâm sự, sợ học Y vất vả nên chị học về xã hội (?). Lăn lộn với công tác đoàn thể, nhờ gia đình "có điều kiện", chị có bằng tiến sĩ (về Giáo dục), một kết quả khiến mọi người rất kinh ngạc, trong đó có tôi. Bởi cho dù rất nhiều lần chị tỏ ra khiêm tốn không muốn phô trương kiến thức, chỉ phô trương học vị tiến sĩ, thì tôi thấy rằng đã lâu lắm rồi chị chưa đọc một cuốn sách, chưa nghe hết một bản nhạc, chưa xem hết một bộ phim, nói chung là văn nghệ, thời sự chị chả biết gì ráo. Nhưng thuở làm việc đoàn thể, chị quen biết với hai "anh" sau đều lên Bộ trưởng, chị rất khéo vận dụng cái từ "quen" này để doạ nhiều sếp khiến mọi người nhiều phen lác mắt.
Dẫu cho mọi người , trong đó có cả tôi, đánh giá chị là dốt, song chị không ngu chút nào. Chị rất biết cách vận dụng những người xung quanh để đẩy cho chị lên.

Chân dung những người đẩy chị lên.

Chị Quỳnh H. là người đầu tiên mà chị Bích H. dựa vào. Quỳnh H. năng động, lại là cháu của Tổng cục trưởng NBT.
Chị Quỳnh H. cố nhiên là cái cầu đưa chị Bích H. đến với ông Tổng cục trưởng. Vả lại chị Quỳnh H. còn đang là người thực hiện các khoá đào tạo từ lâu, có kinh nghiệm trong quyết toán các hoạt động tài chính, thứ cực kỳ quan trọng để cho sự vận động của chị Bích H. Nhưng chị Quỳnh H. đủ khôn ngoan để tiết chế các khoản chi nên chị Bích H. không thể tự do hành động được. Vì thế chị bắt đầu để mắt đến hai người, chị Bích L. và chị Bích T.
Chị Bích L. có quá khứ khá quen thuộc với chị Bích H. Ngày chị Bích H. còn lặn lội dưới cơ sở thì chị Bích L. đã là Phó bí thư quận đoàn, đăng đàn phát biểu rất hùng hồn, để ấn tượng với chị Bích H. nhiều đến nỗi chị Bích H. chỉ ước một ngày kia được làm việc cùng nhau. Thế nào mà cầu được ước thấy, từ 2007 chị Bích H. được đề bạt làm Phó giám đốc ở Cơ sở X thì chị Bích L. đã ngồi đấy trước với ghế trưởng phòng. Đâm ra thay bậc đổi ngôi, chị này lại là cấp trên chị kia. Chính vì vậy ban đầu chị Bích H. không mặn mà với chị Bích L. cho lắm. Nhưng do nhu cầu, phải thay thế chị Quỳnh H. nên chị Bích H. thân thiện với Bích L. hơn. Chị Bích L. có khiếu ăn nói, lại khá táo bạo, không ngai tiếp xúc với các cán bộ cấp cao, điều mà chị Bích H. chỉ dám làm nếu đã có quen biết trước. Vì vậy dần dần các công việc do chị Quỳnh H. được chuyển giao sang cho chị Bích L. Cũng một phần do đề phòng chị Bích L. lại chuyên quyền như chị Quỳnh H., một phần chị Bích L. khá là rộng rãi trong chi tiêu (điều mà chị Bích H. rất lo là không đủ kinh phí để đi ngoại giao cho chị) nên chị Bích H. kéo thêm cả chị Bích T vào tạo thành nhóm bộ ba, luôn đi với nhau, khiến cho dư luận gọi luôn là Ba Bích.
Về chị Bích T., chỉ tóm tắt mấy điểm chính cũng có thể hiểu được vì sao chị Bích H. muốn đưa vào bộ ba. Thứ nhất, xuất thân từ nghề làm đầu, chịu khó học thêm tại chức cộng với mối quan hệ với Giám đốc Cơ sở X nên được nhận về làm hợp đồng. Xuất thân thấp hơn nên chị Bích H. cũng đỡ ngại hơn so với chị Bích L. Thứ hai, chị Bích T. tự biết thân phận thấp hơn nên đối với chị Bích H. cũng nể nang hơn, không như chị Bích L. nói năng khá tự do. Thứ ba, chị Bích T. không biết nhiều về quá khứ của chị Bích H. nên không có những thái độ coi thường như chị Bích L. Vai trò của chị Bích T trong những lúc vận động cấp trên rất khuất bóng, nhưng được cái ... ngoan, luôn có mặt để chi tiền, đó là giai đoạn chị Bích T bỏ cả nhà cả cửa, cả con mọn để đi theo hai chị Bích kia với nhiệm vụ thủ quỹ. Chị Bích H. đã từng thổ lộ, có những khi kẹt tiền, chị Bích T còn đem cả tiền nhà đi để cho cơ quan vay. Tiện đây, chồng chị Bích T làm chân phát hành cho một tờ báo lớn, rất sẵn tiền mặt, vả lại chị Bích T cũng góp vốn với một nhân vật mờ ám để cho vay nặng lãi. Hành động của chị gây xúc động lớn trong lòng chị Bích H. khiến cho sau này chúng ta sẽ thấy chị Bích T. được đền đáp bằng chân phụ trách Phòng Kế hoạch tài chính đầy quyền lực dù chị chẳng có chút kiến thức nào về kế hoạch và tài chính.
Một số cán bộ khác của Cơ sở X không có vai trò quan trọng lắm về tiền bạc và quan hệ nhưng lại khá vui tính, có thể làm hoạt náo viên, truyền cảm hứng cho những khoá đào tạo của Cơ sở, những cảm hứng tạo nên dấu ấn của Cơ sở, khiến cho tiếng đồn về Cơ sở bay đến tai cấp trên.


Chiến lược dựa vào những người sắp về hưu.

Ban đầu chị dựa vào ông Tổng cục trưởng NBT.  Lúc ấy ông NBT còn tại vị được 3 năm, vừa làm Tổng cục trưởng, vừa làm Thứ trưởng. Vị thế của ông không được hiển hách lắm, vì là người của một tổ chức vừa bị giải thể. Đôi lần thấy ông nói chính ông cũng không có việc làm, chỉ uống rượu giải sầu (?!), bởi cơ cấu tổ chức còn đang trong giai đoạn sắp xếp. Chị Bích H. cũng rơi vào tình thế giống ông, chắc nên cũng dễ làm ông chạnh lòng. Chị nắm ngay cơ hội, năng đến vận động để ông tác động cho công việc của chị trơn tru hơn, chứ lúc đó chị như cá nằm trên thớt, danh nghĩa là Vụ phó của Vụ Tổ chức cán bộ (của Tổng cục) nhưng quyền còn bé hơn cả trưởng phòng. Lý do là khi đơn vị cũ bị giải thể thì chị đang làm Phó Giám đốc Cơ sở X, nên giờ chị được bổ nhiệm lại sang chức vụ tương đương,  đồng thời quản lý một nhóm cán bộ của cơ sở cũ, gọi là bộ phận đào tạo. Bộ phận này không thuộc cụ thể một cơ cấu nào trong Vụ nhưng vẫn phải hàng tuần lên giao ban với Vụ Tổ chức cán bộ. Điều đáng ngạc nhiên là trước đó, chị Bích H. và Vụ trưởng Vụ Tổ chức cán bộ có quan hệ không tồi, nên chị mới được đề bạt lên Phó Giám đốc, thế mà khi được đưa về Vụ, chị lại trở thành cái bia để Vụ trưởng săm soi, hết tuần này đến tuần khác, khiến cho những cuộc giao ban tuần giống như các cuộc kiểm điểm nội bộ.
Được ông Tổng cục trưởng ủng hộ, chị tiến hành chiến dịch vận động để Bộ cho thành lập một đơn vị đào tạo độc lập, không phải nằm trong Vụ Tổ chức nữa. Chị Bích H. bèn phái chị Bích L. bắt liên lạc với anh Vụ phó của Bộ, chăm sóc tận tình, mời anh Vụ phó đi tham dự các khoá tập huấn của Cơ sở X với lời hứa hẹn nghe mà nổi gai ốc :"Anh cứ đi cùng chúng em, các em sẽ chăm sóc nhiệt tình". Các em đây là Bích L. và Bích T. Cố nhiên ở đây phải làm rõ kẻo mọi người lại hiểu nhầm, "chăm sóc" là theo nghĩa ... trong sáng ấy, là lo cho anh đi lại, ăn ở miễn phí chứ không có ... gì đâu.
Ngày ấy, tức là trong khoảng từ cuối 2008 đến 11/2009, những chuyện "anh đi với chúng em" như thế không thể kể xiết. Rõ ràng lobby không phải chuyện xấu, chỉ cách thể hiện đúng là "phô" quá.
Trong công cuộc vận động ấy, vai trò của chị Bích L. rất nổi trội, đến nỗi, chị Bích H. có không ít hơn mười lần hứa hẹn sẽ đề bạt chị Bích L. làm phó Giám đốc cho cơ sở X nếu được thành lập. Chị Bích L. quả tình giống như cảm tử quân, không ngại bon chen đến tận những nơi thâm nghiêm như văn phòng Chính phủ để vận động. Thậm chí nếu không có tư vấn của chị Bích L, có thể chị Bích H. sẽ chỉ được bổ nhiệm làm Phó giám đốc phụ trách của Cơ sở X khi nó ra đời. Nhưng chị Bích L. hiến kế để Vụ tổ chức của Bộ bổ nhiệm chị Bích H. làm quyền Giám đốc (sau 1 năm thì bổ làm Giám đốc chính thức).
Ông Bộ trưởng đương thời vốn rất được tiếng phát ngôn, rất mạnh tay lập các cơ quan mới, trong nhiệm kỳ của ông, ông ký thành lập tới 74 đơn vị trực thuộc Bộ. Nhờ thế mà Cơ sở X mới có cơ hội ra đời. Chính trong thời gian 3 quý đầu của năm 2009, chị Bích H. có không dưới 4 lần (những lần ấy tôi biết chắc vì chị kể lại) đến gặp ông Bộ trưởng tại nhà riêng, cố nhiên chị đều yêu cầu hai chị Bích kia chuẩn bị kinh phí cho việc lobby. Kết quả là ngày 13/11/2009, một quyết định của Bộ đã được công bố cho ra đời một tổ chức đào tạo rất amateur mà toàn bộ nhân sự không một ai được đào tạo về lĩnh vực mà mình sẽ đi đào tạo.

Gánh hát rong.

Chính vì không có một nhân sự nào có chuyên môn để đi đào tạo nên bản thân chị Bích H. chỉ biết một hướng là có tổ chức, hoặc theo suy nghĩ cụ thể của chị là có con dấu và tài khoản riêng, thì chị cứ mở các khoá đào tạo. Các nhân sự được thúc đẩy đi dự tất cả các khoá để "học tập kinh nghiệm" theo kiểu "cơm chấm cơm", và họ phải kiêm chân MC, nói kiểu cũ là hoạt náo viên, để cho các cán bộ đi học thấy vui mà học. Cơ sở X theo định hướng suy nghĩ của chị Bích H. thực chất là đơn vị dịch vụ đào tạo.
Một hôm, vui miệng, chị Bích H. đề nghị các nhân sự nên đi học thêm cách sử dụng một nhạc cụ nào đó để khi lên hát trong lớp được nhịp nhàng hơn. Dù đang vui, các cán bộ vẫn cảm thấy gợn gợn, thậm chí vài người cảm thấy bị xúc phạm.

Công ty gia đình

Không dưới mười lần, khi cơ sở X còn chưa ra đời, mọi người đều cảm thấy bấp bênh, chị Bích H. nói là chị ở lại là vì các em chứ chị thì chuyển sang Bộ nọ kia dễ lắm. Cho dù sự không tin nó hiển hiện trên mặt của tất cả những người nghe, nhưng chị thì tin vào lời chị lắm. Bởi thế, khi Cơ sở X ra đời, chị nghiễm nhiên coi nó như công lao ... ở lại của chị, và vô số các quyết định thể hiện sự ghi công bản thân được đưa ra.
Thứ nhất, nhờ một nhân viên tư vấn là cơ sở phải có thương hiệu, có logo thích hợp, chị sực nghĩ ra phải làm việc nay ngay. Thế là chị sai chị Quỳnh H. chọn chuyên gia thiết kế. Công cuộc thiết kế kéo dài tới ... 6 tháng vì chị không biết quyết định ra sao. Có mẫu mọi người ưng thì chị hơi ngả nghiêng, nhưng sau hỏi "thầy" thì "thầy" phán mẫu ấy không hợp với mạng chị, thế là phải bỏ. Có mẫu chị ưng thì mọi người không thấy phát biểu gì, cho nên chị lại ngãng ra.
Thứ hai, mọi bài trí cơ quan phải có màu hợp với mệnh của chị. Thế là card visit, phông nền, quần áo đồng phục đều chói chang một màu cam. Về vấn đề huyền học này, nếu những người có kiến thức sẽ lấy theo mệnh của Cơ sở, chỉ những chỗ ngồi, trang bị thuộc về cá nhân người đứng đầu thì mới căn cứ theo mệnh người đó mà thôi. Chỉ riêng chi tiết này cũng chứng tỏ chị Bích H. rất hời hợt cả trong cõi âm lẫn cõi dương.
Thứ ba, khi chưa là Giám đốc thì chị vẫn ngày ngày đi xe Piagio đến cơ quan, trưa về còn phải đón cậu con trai học lớp 12 mà vẫn chưa dám cho đi xe một mình. Nhưng khi là giám đốc rồi, lấy cớ chưa được cấp xe (mà theo quy chế thì Giám đốc như chị chưa đủ tiêu chuẩn đi ô tô riêng), chị Bích H. và Bích T. bàn nhau dựa theo quy chế cho phép giám đốc đi công tác được thuê ô tô để tiến hành hợp đồng với hãng taxi. Từ đó chị dần dần rời bỏ xe máy, và không chỉ đi công tác mà còn đi làm hàng ngày bằng xe taxi. Chị cũng rộng rãi cho các nhân viên, đặc biệt là đưa thẻ cho chị Bích T. sử dụng taxi cùng (đi từ nhà đến cơ quan), đến nỗi mỗi tháng tiền chi phí taxi lên tới 10 triệu/tháng.

Vắt chanh bỏ vỏ và chiêu mị dân

Trong quá trình vận động chạy chọt cho Trung tâm ra đời, và cho cái ghế Giám đốc của chị (dẫu ngoài miệng chị luôn phát biểu là không vì mình, chỉ vì các em, nhưng khi nghe nói có khả năng bị phong làm Phó giám đốc phụ trách thì chị cũng mất bình tĩnh lắm), chị Bích H. rất quan tâm xem lãnh đạo đi đâu, làm gì. Vậy bằng cách nào chị có thể theo dõi sát sao mọi động tĩnh của các vị lãnh đạo? Cách dễ dàng nhất là bắt quen và dò hỏi những cán bộ thân cận của lãnh đạo. Tuy chị không có khả năng quen những cán bộ đó, đã sẵn có chị Bích L., con người của những mỗi quan hệ. Chị Bích H. thôi thúc chị Bích L. đến gặp lái xe, rồi thư ký của lãnh đạo. Bên cạnh đó, tiếp tục o bế chị Quỳnh H., như đã nói ở trên, là cháu của lãnh đạo. Như một cử chỉ lấy lòng, chị xúc tiến đưa một người cháu khác của lãnh đạo về làm kế toán trưởng ở Cơ sở X., một việc mà chắc chắn người này, anh Hoàng H., không làm được, thế là chị dễ bề cho nghỉ việc. Bởi mỗi lần anh Hoàng H. trình lên một bộ chứng từ nào đó để chị Bích H. xem thì bộ chứng từ đó sẽ bị đủ thứ giời ơi hạch hỏi, nhưng nếu do chị Bích T. trình thì dễ dàng trôi chảy. Chỉ ít lâu sau, anh Hoàng H. bị chảy máu dạ dày do những căng thẳng trong công việc, phải tạm nghỉ nằm viện chữa bệnh, thế là chị họp chi bộ kiểm điểm, chuyển những việc anh Hoàng H. làm cho chị Bích T. Màn diễn đã hạ, ít lâu sau anh Hoàng H. chính thức xin thôi việc, và mọi vấn đề về kế toán, kế hoạch rơi vào tay chị Bích T.
Chị Quỳnh H. sau một thời gian không được trọng dụng nữa, cũng tự động làm đơn, xin chuyển ra nước ngoài sinh sống. Hết màn hai.
Lúc đó, chị Bích T. khăng khăng xin được làm ở bộ phận đào tạo của cơ sở X, vì thế nên chị Bích H. họp tuyên bố để chị Bích T.. tiếp tục phụ trách bộ phận kế toán, kiêm phó của bộ phận đào tạo. Thế là màn ba bắt đầu, hai bộ phận chủ lực của Cơ sở X đều nằm trong tay chị Bích T mà đằng sau nó là chị Bích H. tha hồ thao túng. Từ đây, kế hoạch tự đưa ra, tự phê duyệt, tự sửa đổi không cần quy tắc nào nữa. Bộ phận đào tạo vẫn có một anh làm trưởng bộ phận, là người tuổi lớn nhất, có bằng thạc sĩ. Nhưng anh này cũng rơi vào tình trạng bị o ép đủ bề, thậm chí thường bị hai chị Bích H và Bích T chỉ trích vắng mặt. Điều đặc biệt bị chỉ trích là anh này thường xuyên đi làm giảng viên, một thứ chỉ trích khá bất công, vì lúc đó, chỉ anh mới đủ tư cách làm giảng viên mà thôi. Dù chị Bích H có bằng tiến sĩ nhưng chị không đủ tự tin để lên bục giảng, riêng tôi còn nhận thấy là kiến thức của chị về các lĩnh vực đều rất sơ sài nên chị không dám đi dạy ai. Cái làm các chị Bích H và Bích T khó chịu là anh kia được hưởng mức đãi ngộ dành cho giảng viên nhiều quá (dù anh ấy vẫn trích nộp 1/10 thu nhập cho Cơ sở), chứ không phải là do anh không quản lý gì như các chị phàn nàn. Bởi việc anh không quản lý được gì chính là nằm trong mong ước của các chị, hai chị đã tự lên kế hoạch với nhau hết cả rồi.
Rút cuộc anh phải ra đi khi chỉ còn 2 năm nữa là về hưu.
Cái gai còn lại duy nhất trong mắt chị Bích H chính là chị Bích L.
Lẽ ra chị Bích L vẫn nằm trong nhóm bộ ba ấy đấy, có lẽ  chị Bích H cũng không muốn đẩy một chiến hữu ra vì sợ lộ những bí mật. Song thay vì thống nhất chia ba lợi nhuận, chị Bích L lại có một ý thức dại dột là phải đóng góp cho cả tập thể, đồng thời tạo điều kiện cho mọi người cùng có cơ hội gia tăng thu nhập. Khổ nỗi hành vi của chị Bích L phạm vào đại kỵ của hai chị kia. Vì thế kế hoạch loại bỏ bắt đầu. Trong lúc cùng đi công tác với nhau, dợi chị Bích L đi vào toilet (xin lỗi phải viết chi tiết), hai chị Bích kia bèn nói chuyện với nhau, chương trình cứ do chị Bích L làm (vì chết nỗi hai chị Bích lại không có sáng kiến hay quan hệ gì) nhưng kinh phí phải để chị Bích T nắm. Chắc chắn là cố ý, bởi chị Bích L phải từ toilet nhảy bổ ra, phản đối rầm rầm. Tiếp tục những xung đột như thế tích luỹ lại, cuối năm 2011 bộ ba tách ra và hai chị Bích tẩy chay chị Bích L ra mặt.
Anh thư ký của lãnh đạo được chị Bích H cưng chiều, thấy Cơ sở X có vẻ tưng bừng, đoàn kết, thế là hấp, xin sống xin chết sang, với lời hứa sẽ được chị "tạo điều kiện". Cái từ "tạo điều kiện" của chị Bích H được tung ra với hầu hết nhân viên cơ sở X, mà giống như trò câu kẹo trẻ em, nói thế vì quả thực chị nói với giọng rất chân thành mà lại hơi ngây thơ. Chị Bích H rất hay gọi nhân viên sang gặp riêng để "chia sẻ", mà nói tóm tắt là kể lể những ơn đức mà chị đã gieo rắc cho mọi người thông qua sự "tạo điều kiện" đó, đòi hỏi nhân viên phải trung thành tận tuỵ với sự nghiệp của Cơ sở (mà đại diện là chị). Hậu quả của những sự "tạo điều kiện" ấy là về sau anh thư ký kia phải ngắt lời chị: "Xin chị đừng nói về "tạo điều kiện" cho em nữa, vì kết quả cũng chẳng đi đến đâu". Một người khéo léo và già dặn trong công tác như anh ấy mà không nhịn nổi phải nói ra câu nói "mất mặn mất nhạt", đủ hiểu rằng sự bức xúc của nhân viên đã đi đến đâu. Anh thư ký kia cũng rơi vào trạng thái vô hiệu cho đến ngày Cơ sở bị giải tán.

Giải tán - có hay không?

Như đã nói, nhờ quen biết với các "anh" mà Cơ sở X ra đời. Vậy thì khi "anh" thôi làm bộ trưởng, Cơ sở X rơi vào trạng thái bông bênh. Bộ trưởng mới cảnh báo vài lần sẽ lập và thay thế Cơ sở X bằng những thể chế đáng tin cậy hơn, có nghiệp vụ hơn. Đỉnh cao là Ban cán sự Bộ ra nghị quyết đưa Cơ sở X vào làm một đơn vị con của một đơn vị khác, Tổng cục Y. Ý định của Bộ là rất rõ ràng, nhân sự của X không đủ tầm để đào tạo rộng rãi cho toàn ngành, mà chỉ bao quát được bộ phận thuộc chức năng của Tổng cục Y, thế thì nên trở thành đơn vị cấp dưới của Y là hợp lẽ. Nhưng với chị Bích H, đây giống như sự đầu hàng vậy. Vì trước đó, Y và X là đơn vị ngang cấp, lẽ nào giờ chị chỉ còn làm giám đốc cấp dưới của Y. Thế là chị giấu biệt Nghị quyết của Bộ, không công bố cho cán bộ trong Cơ sở X, và tới tấp đi vận động. Khổ nỗi, chân chạy hiệu quả ngày xưa, tức là chị Bích L, đã bị bỏ rơi, giờ chỉ còn chị và Bích T, hai người không biết và cũng không có can đảm gặp lại những người ngày xưa đã góp phần tạo ra Cơ sở X. Đặc biệt, những cán bộ của Văn phòng Chính phủ, nơi mấu chốt để ra quyết định thành lập các đơn vị, hoàn toàn không nằm trong tầm với của chị Bích H, khi xưa đều do một tay chị Bích L giao thiệp. Thế nên chị Bích H và Bích T như trong đám lưới bòng bong.
Nhưng lợi dụng quyền quyết định của một Giám đốc, chị Bích H giải thích Nghị quyết theo hướng hoàn toàn khác, theo đó, không bao giờ có thể giải tán giải thể Cơ sở X được. Những cán bộ nào có chút quan hệ rộng, báo cáo lại dư luận về sự giải thể, trở thành mục tiêu phê phán của chị Bích H và Bích T.
Đến ngày 12 - 3- 2013, website của Chính phủ chính thức đăng quyết định huỷ bỏ chức năng nhiệm vụ của Cơ sở X, chị Bích H mới họp toàn thể, và vẫn cho rằng quyết định đó chưa phải là quyết đinh chính thức, vì theo chị, quyết định chính thức phải gửi bằng văn bản giấy cho chị. Chi tiết nhỏ này mới chứng minh là chị Bích H hoàn toàn không có kiến thức về quản lý hành chính (dẫu chị đã học về hành chính ngạch chuyên viên chính rồi). Vả lại trong Quyết định huỷ bỏ chức năng nhiệm vụ của Cơ sở X, không có chữ nào đề giải tán, nên theo chị Bích H, Cơ sở X không bị giải tán. Chính vì không thành thạo quản lý nên chị không biết là theo Nghị định 63 quy định cơ cấu tổ chức của Bộ đã không có tên của Cơ sở X nữa, lại thêm Nghị định 55 về thành lập giải thể các đơn vị sự nghiệp cũng khẳng định rằng các đơn vị bị huỷ chức năng và nhiệm vụ, nghiễm nhiên là bị giải thể.
Kết quả của những hiểu biết theo kiểu chị Bích H là đến nay, toàn thể Cơ sở X trở thành một cơ sở chết, với các nhân viên ngồi chờ phân công của cấp trên.
Trong khi đó, ngày ngày hai chị Bích H và Bích T vẫn đi công tác triền miên, đến các tỉnh mở khoá đào tạo, mà chắc chắn là bất hợp pháp vì chị đâu còn là Giám đốc Cơ sở X nữa mà đào tạo.
Nhưng chị vẫn đi, vẫn xưng danh là Giám đốc, ghi trên bảng công tác, đến nỗi có người phải ngứa mắt ghi một dấu hỏi (?) to tướng bên danh xưng Giám đốc của chị.
P/S: Nghe đồn chị đang chăm chỉ đi dạy, dùng các powerpoint bài giảng của ... người khác, vì chị không thạo soạn bài, để chạy chọt một "chân phó giáo sư". Nếu các đấng linh thiêng mà chị vẫn cầu khấn là có thật, không hiểu các ngài ấy nghĩ sao???!!!