Có những khi trong người cảm thấy tràn trề sinh lực, cảm giác mình là người nắm vận mệnh của mình, tự thấy lạ là sao lại có người cứ ngày ngày chăm đi xem bói, lễ lạt cầu cúng.
Đến giờ mình cảm thấy bế tắc khủng khiếp thì cũng không biết mình đã muốn xem số của mình chưa. Quả thật, bầy giờ cũng ngần ngừ, vừa muốn biết, vừa dùng dằng. Chả lẽ mình đã kiệt quệ đến thế sao. Một đôi khi lẩn thẩn, nghĩ đến cái chết. Thậm chí, có lúc đã mong được một cái chết êm ái, và có lẽ như thế cũng là được ban ân rồi.
Nhưng đúng là sinh con mới biết lòng cha mẹ. Nhìn con ngủ, con chơi, con cười, con dỗi, sao thấy nó giống một thiên thần nhỏ thế. Vô tư quá đi. Nghĩ lại hôm gặp cô giáo của con, cô vừa cười vừa kể về đứa học trò vô tư (chắc là nhất lớp cũng nên, cô không nói thế mà mình đoán thế), ai đời các trò khác bị cô mắng thì ít ra cũng sợ sệt hoặc dằn dỗi một lúc, đằng này anh cu nhà mình lại cứ tỉnh bơ, không phải là cái vẻ hỗn láo cứng đầu như những trẻ hư khác mà chú mình lại tỏ ra ngây thơ hoàn toàn không có chút lỗi nào. Cô giáo thì tức nhảy lên kêu khổ.
Hôm vừa rồi, hai bố con đi chơi, tự dưng con hỏi "Bố ơi, sao bố lại cãi bà". Mình lặng đi mất một lát, vừa cảm động vì sự chín chắn trong nhận xét của con, vừa tự xỉ mình. Quả thật gần đây mình bị những nỗi buồn gặm nhấm nên rất ích kỷ, không còn sáng suốt để suy xét nữa, và bất cứ lúc nào cũng bùng phát, nói năng cấm ca cấm cảu. Thế là bây giờ chính đứa con lại cho ông bố một bài học rồi.
Oi, con yêu của bố.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét