Người ta bàn cãi về tắc đường, người ta đổ tại hạ tầng kém, đổ tại quá nhiều phương tiên xe cá nhân, nhưng "đất không chật, mà lòng người chật". Có lẽ, xét về áp lực thời gian, công việc của người Việt Nam là nhàn nhất quả đất. Nhưng người Việt đi đường bao giờ cũng có cái kiểu: đi thì thủng thẳng, nhưng khi đến đèn đỏ thì luôn cố vượt qua, tựa như không có thời gian đợi đèn đỏ. Và để rút ngắn một quãng đường, bao giờ người Việt cũng tìm còn đường ngắn nhất đối với mình, dĩ nhiên là đi ngược chiều.
Dân thì thế, quan càng thế, ngay chỗ trường Đảng Lê Hồng Phong ở Đường Láng, trong thời gian thi công đường sắt trên cao, khu vực này thường xuyên ách tắc, chỉ vỉ đường hẹp người đông, nhưng các cán bộ của trường, học viên của trường, thay vì đi lên chỗ quay đầu xe ở gần Ngã Tư Sở thì họ rẽ luôn vào cổng trường, cho tiện. Thế là ùn tắc hàng chục phút, giá mà họ đi lên 100 m rồi quay đầu xe thì khi rẽ vào trường chẳng cản trở ai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét